爱欲品者,贱淫恩爱,世人为此,盛生灾害。
心放在淫行,欲爱增枝条,
分布生炽盛,超跃贪果猴。
以为爱忍苦,贪欲着世间,
忧患日夜长,莚如蔓草生。
人为恩爱惑,不能舍情欲,
如是忧爱多,潺潺盈于池。
夫所以忧悲,世间苦非一,
但为缘爱有,离爱则无忧。
己意安弃忧,无爱何有世?
不忧不染求,不爱焉得安?
有忧以死时,为致亲属多,
涉忧之长涂,爱苦常堕危。
为道行者,不与欲会,先诛爱本,
无所植根,勿如刈苇,令心复生。
如树根深固,虽截犹复生,
爱意不尽除,辄当还受苦。
猿猴得离树,得脱复趣树,
众人亦如是,出狱复入狱。
贪意为常流,习与憍慢并,
思想猗淫欲,自覆无所见。
一切意流衍,爱结如葛藤,
唯慧分别见,能断意根原。
夫从爱润泽,思想为滋蔓,
爱欲深无底,老死是用增。
所生枝不绝,但用食贪欲,
养怨益丘塳,愚人常汲汲。
虽狱有钩鍱,慧人不谓牢,
愚见妻子息,染着爱甚牢。
慧说爱为狱,深固难得出,
是故当断弃,不视欲能安。
见色心迷惑,不惟观无常,
愚以为美善,安知其非真?
以淫乐自裹,譬如蚕作茧,
智者能断弃,不眄除众苦。
心念放逸者,见淫以为净,
恩爱意盛增,从是造狱牢;
觉意灭淫者,常念欲不净,
从是出邪狱,能断老死患。
以欲网自蔽、以爱盖自覆,
自恣缚于狱,如鱼入笱口。
为老死所伺,若犊求母乳,
离欲灭爱迹,出网无所弊。
尽道除狱缚,一切此彼解,
已得度边行,是为大智士。
勿亲远法人,亦勿为爱染,
不断三世者,会复堕边行。
若觉一切法,能不着诸法,
一切爱意解,是为通圣意。
众施经施胜、众味道味胜、
众乐法乐胜,爱尽胜众苦。
愚以贪自缚,不求度彼岸,
贪为败处故,害人亦自害。
爱欲意为田,淫怒痴为种,
故施度世者,得福无有量。
伴少而货多,商人怵惕惧,
嗜欲贼害命,故慧不贪欲。
心可则为欲,何必独五欲?
违可绝五欲,是乃为勇士。
无欲无有畏,恬惔无忧患,
欲除使结解,是为长出渊。
欲我知汝本,意以思想生,
我不思想汝,则汝而不有。
伐树忽休,树生诸恶,断树尽株,
比丘灭度。夫不伐树,少多余亲,
心系于此,如犊求母。
利养品法句经第三十三有二十章
利养品者,励己防贪,见德思议,不为秽生。
芭蕉以实死,竹芦实亦然,
駏驉坐妊死,士以贪自丧。
如是贪无利,当知从痴生,
愚为此害贤,首领分于地。
天雨七宝,欲犹无厌,乐少苦多,
觉者为贤。虽有天欲,慧舍无贪,
乐离恩爱,为佛弟子。远道顺邪,
贪养比丘,止有悭意,以供彼姓。
勿猗此养,为家舍罪,此非至意,
用用何益?愚为愚计,欲慢用增,
异哉失利,泥洹不同。谛知是者,
比丘佛子,不乐利养,闲居却意。
自得不恃,不从他望,望彼比丘,
不至正定。夫欲安命,息心自省,
不知计数,衣服饮食;夫欲安命,
息心自省,取得知足,守行一法;
夫欲安命,息心自省,如鼠藏穴,
潜隐习教。约利约耳,奉戒思惟,
为慧所称,清吉勿怠。如有三明,
解脱无漏,寡智鲜识,无所忆念。
其于食饮,从人得利,而有恶法,
从供养嫉。多结怨利,强服法衣,
但望饮食,不奉佛教。当知是过,
养为大畏,寡取无忧,比丘释心。
非食命不济,孰能不揣食?
夫立食为先,知是不宜嫉。
嫉先创己,然后创人,击人得击,
是不得除。宁啖烧石、吞饮洋铜,
不以无戒,食人信施。