尘垢品者,分别清浊,学当洁白,无行污辱。
生无善行,死堕恶道,住疾无间,
到无资用。当求智慧,以然意定,
去垢勿污,可离苦形。慧人以渐,
安徐稍进,洗除心垢,如工炼金;
恶生于心,还自坏形,如铁生垢,
反食其身。
不诵为言垢、不勤为家垢、
不严为色垢、放逸为事垢、
悭为惠施垢、不善为行垢,
今世亦后世,恶法为常垢。
垢中之垢,莫甚于痴,学当舍恶,
比丘无垢。苟生无耻,如鸟长喙,
强颜耐辱,名曰秽生;廉耻虽苦,
义取清白,避辱不妄,名曰洁生。
愚人好杀,言无诚实,不与而取,
好犯人妇,逞心犯戒,迷惑于酒,
斯人世世,自掘身本。人如觉是,
不当念恶,愚近非法,久自烧没。
若信布施,欲扬名誉,会人虚饰,
非入净定。一切断欲,截意根原,
昼夜守一,必入定意。着垢为尘,
从染尘漏,不染、不行,净而离愚。
见彼自侵,常内自省,行漏自欺,
漏尽无垢。
火莫热于淫,捷莫疾于怒,
网莫密于痴,爱流驶乎河。
虚空无辙迹,沙门无外意,
众人尽乐恶,唯佛净无秽;
虚空无辙迹,沙门无外意,
世间皆无常,佛无我所有。