如是我闻:
一时佛在罗阅祇迦兰陀竹园。尔时阿难,在林树间,静坐思惟,欻生此念:“如来正觉,诸根具足,功德慧明,殊妙难量。世尊先昔,本何因缘,发此大乘无上之心?修习何事,而得如是胜妙之利?”作是念已,即从禅起,往诣佛所,头面作礼,前白佛言:“如诸世尊,于诸世间人天之中,最尊最妙,功德慧明,巍巍无量。不审,世尊!先昔以何因缘,发此大乘无上之心?”
佛告阿难:“汝欲知者,善思念之。吾当为汝,具分别说。”
阿难白佛:“诺当善听!”
佛告阿难:“过去久远,无量无边不可思议阿僧祇劫,此阎浮提,有大国王,名摩诃波罗婆修,晋言大光明,主五百小国。尔时大王,与诸群臣俱出游猎,王所乘象,欲心炽盛,担王驰走,奔逐牸象,渐逼大林,突入树间。象师白王:“捉树自立,足得全济。”王用其言,俱共持树。象去之后,王心大怒,苦责象师,欲即杀之。“由卿调象不合制度,致使今者几危吾身。”象师白王:“调之如法,但今此象,为欲所惑,欲心难调,非臣咎也,愿见宽恕。却后三日,象必自还,观臣试之,万死不恨。”即便停置。如期三日,象还诣宫。尔时象师,烧七铁丸,令色正赤,逼象吞之,象不敢违,吞尽即死。王意开解,及诸群臣,叹未曾有。复问之曰:“如此欲心,谁能调者?”时有天神感悟象师,令答王曰:“佛能调之。”王闻是语,便发心言:“如此胶固,难调伏法,唯佛能除。”即自誓愿:“愿求作佛。”精勤历劫,未曾休替,至于今日,果获其报。”佛告阿难:“欲知尔时大国王者,今我身是。”
尔时众会,闻佛所说,咸发无上正真道意,欢喜踊跃,不能自胜,顶受奉行。